WE ARE E.L.F.

~chàng quản gia~  4a25f25803141dd0suju227resize
Forum elf suju các bạn vào ủng hộ nhé

Join the forum, it's quick and easy

WE ARE E.L.F.

~chàng quản gia~  4a25f25803141dd0suju227resize
Forum elf suju các bạn vào ủng hộ nhé
WE ARE E.L.F.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

~chàng quản gia~

2 posters

Go down

~chàng quản gia~  Empty Re: ~chàng quản gia~

Bài gửi  Thocon3424 Sun Sep 09, 2012 8:58 pm

chừng nào mới có tiếp vậy bạn? Very Happy

Thocon3424

Tổng số bài gửi : 1
Points : 1
Reputation : 0
Join date : 09/09/2012

Về Đầu Trang Go down

~chàng quản gia~  Empty ~chàng quản gia~

Bài gửi  elf_luz_suju_4ever Sat Feb 26, 2011 6:40 am

chap 1


Chán. Chán. Chán. Quanh đi quanh lại vẫn một chữ chán. Sungmin tắt phụt cái máy vi tính, quẳng cái gối màu hồng sang một bên,nhảy phắt xuống giường và:


- Ối giời ơi….


Câụ hét lên, ôm cái chân lăn cù cù quanh phòng. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi mà cậu vẫn chưa chịu rút ra kinh nghiệm cho mình.


- Khỉ thật. Cái nhà chết tiệt, cái phòng chết tiệt, cái giường chết tiệt, và cả cái ông bố cũng chết tiệt luôn. Mình điên lên mất. Tự dưng phải chuyển đến cái nhà quỷ quái này.


Cậu lầm bầm trong mồn, nhảy lò cò bằng cái chân lành lặn còn lại đến tủ thuốc .


- Không biết thằng cha này sáng tác ra cái phòng khỉ gió có bị gì ko nữa. Aaaaa mình điên lên mất. Tắm cái cho thoải mái đã.


Vơ vội áo quần cậu bước vào phòng tắm trong một tâm trạng tồi tệ ko bút giấy nào tả nổi.


Còn bây giờ thì tác giả (tức tôi đây) xin giải thích cho các bạn hiểu cảm nhận của Sungmin hiện giờ bắt nguồn từ đâu. (Hơi dài dòng một tí,thông cảm nhé,chả là cho nó rõ ràng í mà)




Lùi lại năm Sungmin 11 tuổi. Bố là giám đốc một công ty viễn thông lớn, mẹ là chủ một siêu thị ở trung tâm thành phố. Cuộc sống từ bé của cậu vốn đầy đủ sung túc như một hoàng tử nhỏ. Và như một quả táo đã quá thời kì chín, và dĩ nhiên nó bắt đầu thối rữa, gia đình cậu có một vấn đề nghiêm trọng: ”bố cậu có bồ”. Và tệ hại hơn cả là mẹ cậu lại rất rất rõ điều đó. Chiến tranh bùng nổ, cậu chủ nhỏ phải chứng kiến tình trạng ông ăn chả, bà ăn nem diễn ra hằng ngày kèm với những câu nói nhiếc móc, những ánh mắt ghen tức, và những cuộc xô xát giữa bố mẹ mình.


Lúc đầu cậu luôn khóc, sau đó cậu chỉ im lặng nhìn hai bậc phụ huynh bằn ánh mắt buồn, ko ai biết từ lúc ánh mắt đó đã trở nên lạnh băng, vô cảm. Bố mẹ cậu chỉ biết dốc tiền cho cậu để (hay ít ra là họ nghĩ vậy) chứng tỏ là họ yêu thương cậu bao nhiêu. Sungmin chẳng màng gì tới những đồng tiền đó. Những con số trong tài khoả của cậu cứ nhảy nhót tăng lên từng ngày trước sự thờ ơ cuả chủ nhân. Sungmin hay cười, những nụ cười hoàn hảo được cậu tạo ra sau khi tập tành kĩ lưỡng trước gương. Người ngoài nhìn vào luôn luôn cảm thấy sự hài hước yêu đời hóm hỉnh ở cậu, chẳng ai nhận ra đc một nỗi đau giấu kín sau nó.


Bước vào tuổi mới lớn, Sungmin đẹp như một thiên thần, da trắng như tuyết đổ, môi đỏ tự nhiên, mái tóc đen mềm ôm lấy khuôn mặt gọn gàng thanh tú. Nhiều lúc cậu tự cảm thấy ghét cái vẻ đẹp như con gái của mình. Ác thay những nỗ lực biến mình trở nên nam tính hơn của cậu lại chẳng có tác dụng gì. Tập võ được một tuần thì phải bỏ vì…cứ có cậu là những võ sinh khác không tập nổi mà cứ đơ mắt ra nhìn, đi học bơi thì làm con trai và con gái ở đó gây gổ với nhau. Chán quá cậu mặc kệ luôn. Sinh nhật 15 tuổi của Sungmin. Hiển nhiên một buổi tiệc hoành tráng được tổ chức ngay để chúc mừng.


Một buổi tiệc của giới thượng lưu, cực kì xa hoa - cũng dễ hiểu vì tiệc tùng là nơi để người ta làm le khoe giàu với nhau. Sau một hồi tán tụng chúc mừng chán chê, những vị khách quay sang tám với nhau, Sungmin thì bị vây lấy bởi các cô. Cậu tươi cười tiếp nhận những lời khen tặng vui vẻ tiếp chuyên các cô gái trẻ với một nụ cười thường trực trên môi. Bất chợt, đèn phòng tối hẳn đi, một tiếng nói phát ra từ dãy loa trên tường:


- Và bây giờ,chúng ta cùng đến với màn khiêu vũ,bắt đầu là Valse.


Giọng nói kết thúc, đèn phòng sáng lại, những bộ bàn ghế nhanh chóng được kéo dạt sang hai bên phòng dành ra một không gian lớn giữa phòng. Mọi người nhanh chóng hoà mình vào những màn khiêu vũ uyển chuyển,lả lướt.


Một bóng người lẻn qua đám đông, vụt ra ngoài hành lang. Bóng đen đó chống tay lên thành ban công, hít sâu một hơi và thở ra một cái thật mạnh.


- Bị đám vẹt loè loẹt ấy quấy rầy mệt dến vậy sao..


Giật mình, bóng đen quay lại và tiếp tục giật mình thêm lần nữa. Trong góc tối của ban công, một ai đó đang đứng và nhìm chằm chằm vào người đối diện.


- Anh là ai? Anh làm gì ở đây?


- Ha ha được công tử nhà họ Lee hỏi tên khiến tôi lấy làm vinh hạnh, nhưng thứ lỗi cho tôi, câu hỏi của cậu sẽ ko có câu trả lời. Còn vì sao tôi đứng đây ấy hả,cũng như cậu thôi, trốn cái đám vẹt tong kia.


Dù ko trông thấy cậu ta, nhưng Sungmin dường như có thể cảm nhận dc nụ cười nhếch mép của hắn.


Theo phản xạ, cậu nở một nụ cười tươi rói:


- Ra là vậy sao, vậy là anh cũng là khách của buổi tiệc. Vậy là tôi đã thất lễ rồi.


- Không cần phải nở nụ cười giả tạo đó trước mặt tôi, nó làm tôi thấy buồn nôn. Bộc lộ con người thật của cậu đi.


Sungmin sững người, nói không phải tự hào, xưa nay chưa có ai không đổ gục trước nụ cười của cậu. Tuy nhiên thế này thì đã là gì, cậu vẫn diễn tiếp vai diễn của mình một cách thành thục:


- Anh nói gì vậy, tôi đang rất bình thường mà. Chỉ là tôi hơi mệt một chút vì phải tiếp nhiều khách khứa thôi.


- Ha ha (người kia tiếp tục cười-nụ cười của anh ta làm Sungmin khó chịu hết sức). Cậu quả là bướng bỉnh. Vậy để tôi giúp cậu nhé.


Nói rồi người đó từ từ tiến ra khỏi bóng tối. " Được lắm để ta xem mi là ai.” Sungmin thầm nghĩ. Nhưng mà đúng là ý trời (thật ra là ý tác giả he he), một lần nữa đèn trong nhà tắt phụt, mọi người xôn xao. Có tiếng nói trấn an:


- Mọi người bình tĩnh, chỉ là một chút sự cố, sẽ có điện ngay thôi…Những tiếng xôn xao nhỏ hẳn. Một số nến được thắp lên, đem lại một chút ánh sáng cho căn phòng.


Nhưng mà mặc xác trong nhà, chúng ta ra ngoài hành lang đã. Lúc điện vụt tắt, Sungmin cảm thấy có ai đó tiến đến gần mình. Tối quá làm cậu hơi hoang mang, theo bản năng cậu giơ tay ra phía trước quờ quạng, và tay cậu đụng vào ai đó. Người đó nắm lấy tay cậu, ngay lập tức cậu rụt tay lại nhưng người đó nắm rất chặt. Sungmin hét lên:


- Thả tay tôi ra.


- Sao vậy, lời nói nhẹ nhàng lịch lãm đi đâu mất rồi.


Sungmin giận điên người:


- Tôi nhắc lại, thả ra ngay.


- Tất nhiên,nhưng trước hết…..


Sungmin cảm thấy tay mình được nâng lên và chạm vào môi một ai đó . Mặt câu nóng rần rần, chẳng biết vì tức giận hay vì xấu hổ, dùng hết sức bình sinh giật mạnh bàn tay mình ra. Lâp tức con người tinh quái kia buông tay, Sungmin mất đà, cậu ngã về phìa sau, chắc mẩm phải vào bệnh viện đăng kí chữa trị cái mông dài hạn thì…một bàn tay ai đó (mà tất cả chúng ta đều biết là ai) đỡ lấy lưng cậu kéo lại. Cậu xô vào thân người đối diện với mình, cú xô mạnh khiến cậu choáng váng.


Cùng lúc đó có tiếng người hét lên:


- 10 giây nữa thôi sẽ có điện, xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu. Nào hãy đếm ngược cùng tôi .10..9..8..


Ngoài ban công…


Sungmin đau đến nỗi ko nhận ra là mình đang ôm người ta, và cái người kia cũng vô tư để cho cậu ôm. Nhưng khi tiến đếm trong nhà đến thứ 5, thì người kia gỡ tay cậu ra và nói nhanh:


- Tôi rất vui vì được cậu ôm nhưng bây giờ tôi phải đi…Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. À, tặng cậu cái này…


Một cái gì đó được nhét vào tay cậu.


…1…0 đèn vụt sang trở lại làm Sungmin chói loà cả mắt. Mọi người trong phòng hoan hô rầm trời, tiếng nhạc lại nổi lên, và người ta lại khiêu vũ..


Mở bàn tay mình ra, một con thỏ bông màu hồng, ”Trời đất!” cậu phải thầm kêu lên, ”Hắn ta nghĩ mình là con gái chắc”. Sungmin đưa mắt tìm khắp phòng, không có một chút đấu hiệu gì để cậu nhận ra con người bí ẩn đó. Nhưng một đám con gái đã nhận ra chỗ đứng của cậu và lập tức ùa lại. Sungmin vội nhét con thỏ vào túi quần ”Thật mất mặt nếu để họ nhìn thấy cái quỷ này”. Một con bé tóc hoe vàng cất lên cái giọng nhão như bột mì gặp nước:


- Ây da, anh đứng đây từ nãy sao, em đã sợ lắm đó.


Một vài cô khác cũng nhao nhao :


- Đúng vậy, thật dễ sợ đó…


- Tối om..


Sungmin cảm thấy thật khó chịu, cậu giật tay mình ra khỏi những cánh tay trắng trẻo kia, lịch sự đáp lại mà ko cười nữa:


- Tôi hơi mệt,xin lỗi.


Nói rồi bước đi trước những con mắt chữ O mồm chữ A. Sungmin ko hề biết rằng có người đang dõi theo cậu mỉm cười.


Về nhà, cậu bước vào phòng và thả mình lên giường một cái phịch. Thò tay vào túi, cậu rút con thỏ hồng ra ngắm, ”hắn làm như hiểu mình lắm vậy,nhưng hắn là ai nhỉ” , giật mình, ”sao mình phải bận tâm đến hắn nhỉ” quẳng con thỏ hồng vào hộc tủ, cậu đem theo những thắc mắc về người kia mệt mỏi chìm vào gíâc ngủ.


Những thắc mắc ấy theo thời gian nhạt dần đi và bị lãng quên.


16 tuổi. Mẹ cậu mất. Cậu ko biết là có nên buồn hay ko nữa. Mà cũng chẳng kịp buồn, mai táng mẹ cậu xong, bố cậu tuyên bố một câu:”Chuyển nhà”.


Không phản đối, cậu cũng chẳng có lí do gì để từ chối. Quá trình chuyển nhà nhanh chóng và cậu chẳng phải mó tay vào việc gì, tất cả đã có người khác lo, cậu chỉ việc bước lên xe hơi và đi, vậy thôi.


Ngôi nhà mới to hơn, hoành tráng hơn và ở ngay trung tâm Seul. Vấn đề là thiết kế của nó hơi có vấn đề. Nó có cái vẻ nửa tây nửa tàu rất kì cục, mà cụ thể tôi xin miêu tả sơ cua cái phòng của Sungmin cho các bạn rõ: Cửa phải kéo ngang thì mới mở được, tủ thì chìm trong tường, cái giường thì được kê cao lên cả mét, mà lại còn có cả hai bậc thang đi lên nữa chứ, ”tại sao ko làm thấp xuống luôn đi, đỡ tốn gạch và xi măng xây thêm hai cái bậc” cậu thầm nghĩ. Rèm thì được treo ở bất cứ nơi nào có thể. Nhưng mà tệ hại hơn cả là chúng có màu hồng, cậu đã ko kìm nổi mà phải thét lên khi nhìn thấy chúng:”Trời ơi, tôi là con trai mà, các người đang nghĩ gì vậy?”. Câu trả lời cho tất cả những thắc mắc của mình mà cậu nhận được từ ông bồ thân yêu là: ”Màu hồng là màu mẹ con rất thích, nó sẽ giúp con đỡ nhớ mẹ”.


Dối trá! Đó lá điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến sau khi nghe những lời giải thích của bố cậu. Thực ra cũng chẳng phải cậu căm ghét màu hồng gì cho cam, hồi nhỏ cậu còn thích là đằng khác. Đúng vậy, hồi còn bé, mẹ luôn mặc cho cậu như một cô bé, bố chỉ biết nhìn rồi lắc đầu cười. Mẹ luôn thắng, vì vậy mà cũng rất hiếu thắng, chính nó đã khiến bố rời xa mẹ mà tìm đến người đàn bà khác biết cung phụng bố hơn. Đúng vậy, màu hồng làm cậu nhớ đến ngày xưa, làm cậu trở nên yếu đuối, vì vậy cậu luôn tự nhủ phải ghét nó, phải tránh xa nó ra.



Kết thúc quá khứ tại đây. Sungmin bước ra khỏi phòng tắm, một bóng người ngồi ngay trên giường làm cậu giật



__________________________________________________________________________________________________________________________________


chap 2
-có chuyện gì ư thưa bố?

_Ta có hai chuyện muốn thông báo trong bữa tối nay,con thay đồ nhanh rồi xuống ngay nhé.

Nói rồi ông bước thẳng ra ngoài bỏ lại Sungmin với những thắc mắc trong đầu:”kiểu này chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp rồi,còn đích thân ông ta lên đây nữa chứ”.Nghĩ vậy nhưng cậu vẫn làm theo lời ông.Mở tủ quần áo, mặt cậu nhăn lại đến lần thứ ba trong ngày:”Toàn hồng,khỉ thật”,vừa cố lục lọi tìm cho mình một cái áo ít mảng hồng nhất,Sungmin vừa đưa tay lên cào cào mái tóc của mình:”nó hơi dài rồi”-cậu thầm nghĩ.

Bước từng bước xuống phòng ăn,cậu ngán ngẩm nghĩ đến bản mặt của bố cậu.Phòng ăn có thể coi là căn phòng bình thường duy nhất trong toà nhà này.Nó bình thường vì nó mang đậm phong cách Tây âu với những tấm rèm lớn sẫm màu,bộ khăn trải bàn màu trắng và trên hết là hổng có chút phương Đông nào lọt vào đây.

Bố cậu đã ngồi vào bàn từ lúc nào
.
-Chẳng phải ta đã nói là con nhanh lên sao,mà thôi mau ngồi vào bàn đi.

Sungmin kéo ghế ngồi xuống,cao giọng:

-Có chuyện gì,bố nói luôn đi.

-Chúng ta vừa ăn vừa vừa nói chuyện.

Thức ăn ngay lập tức được mang lên.Sungmin ko muốn đụng đũa chút nào,miệng cậu nhạt thếch nhưng cũng miễn cưỡng cầm đũa lên bỏ vài miến vào miệng.

Bữa ăn gần xong ông bố mới lên tiếng:

-Bố đã hoàn thành xong thủ tục chuyển trường cho con.bắt đầu từ học kỳ hai lớp 11 này con sẽ học ở trường Seinan. Đây là trường tốt nhất hàn Quốc và cũng là trường quý tộc trong thành phố.con hãy cố gắng hoà nhập…và đừng để thua kém bất cứ ai.


Sungmin im lặng không nói gì.Học tập ư-chuyện học tập của cậu xưa nay không có gì phải phàn nàn,liên tục dẫn đầu trong các kỳ thi,và thậm chí dù không thường xuyên luyện tập thành tích thể thao của cậu cũng chẳng kém cạnh gì những kẻ phải sớm khuya tập tành.Món ruôt của cậu là bóng rổ,thân hình gọn nhẹ của cậu là vũ khí của những cú Dunk cực đẹp trên sân bóng.Bạn bè ư-ở trường cậu là công tử hào hoa vì cậu chẳng từ chối bất kỳ cô gái nào,hoa ,quà ,hay cả những bức thư tình cậu nhận hết.có điều chúng đều đc đem vào lò thiêu rác trong trường ngay sau những giờ tan học.Chẳng ai biết điều này vì khuôn mặt thiên sứ kia đánh lừa đc tất cả.Ngày cậu chuyển trường không biết bao chàng trai cô gái phải rơi lệ rồi.


Và bây giờ cậu đang phải ngồi đây và nghe ông già nhắc nhở mình về chuyện đó.Thật nực cười.Cậu buột miêng:
-đó là việc thứ nhất sao còn việc thứ hai

-Tuần sau bố sẽ đi Trung Quốc.

-Bao lâu?

- Hai tháng hoặc hơn nữa,bố mới mở một chi nhánh ở bên đó.cạnh tranh thị trường khốc liệt hơn bố tưởng .bố phải sang chỉ đạo trực tiếp.

-vậy ư? cậu đáp hờ hững.

-vì vậy bố nghĩ cần tìm người hướng dẫn cho con trong thời gian này.

-điều đó hoàn toàn không cần thiết.

-có thậm chí là rất .( ông Lee lớn giọng)bây giờ con chính là bộ mặt của bố ở Seul này…(im lặng trong giây lát) bố đã tìm đc một quản gia.

-cái gì?

-một quản gia(ông Lee nhắc lại) người đó sẽ thay bố quản lý mọi việc trong nhà.Tất nhiên trong đó có cả con .

-tuỳ bố thôi nhưng con không đảm bảo là hắn có thể ở đây quá ba ngày đâu .
Sung min tức giận đứng dậy và bước ra. Ông Lee trầm giọng:
-ngày mai ,8h sáng nhớ đừng đến trường muộn đấy.

Cậu hừ một tiếng, không đáp lại bỏ ngay lên phòng:” ông ta nghĩ mình là trẻ con lên ba cần bảo mẫu chắc,hay là một ngôi sao cần quản lý nhỉ,mình sẽ nhanh chóng đá hắn ra khỏi nhà ,lão già đừng hòng quản lý mình….Còn bây giờ xem
nào ,trường Seinan…”những ngón tay của cậu lướt trên bàn phím của cái laptop đen bóng,những dòng chữ,những hình ảnh lần lượt hiên lển trên màn hình ,“không tệ”cậu kết luận” để coi ngày mai ra sao .” đóng laptop lại cậu lăn lên giường :

- Aaaaaaaaaa thèm bánh ngọt quá,Hồi nãy chẳng nuốt đc miếng nào.Nhưng mà bây giờ chắc ông già vẫn đang ở trong bếp ăn tráng miệng,hừ,nhịn vậy,giờ mà nhìn mặt ổng chắc hết muốn ăn luôn.
-
………………………..

Rengggggggggggggggggggg phải reo suốt 5 phút chủ nhân của nó mới chịu trở mình với tay lên tắt.Sungmin uể oải ngồi dậy,mắt vẫn nhắm tịt.Muốn ngủ quá,cậu lại gục xuống.” Đi học”cậu giật phắt dậy:”ko thể đến muộn được”.Lao vào phòng tắm ,cậu nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo và chạy xuống nhà.

-Bố tôi đâu?

-Ông chủ đã đi từ sớm thưa cậu.(cô người làm lễ phép trả lời)

-bảo tài xế Kim chuẩn bị xe cho tôi.

-Vâng thưa cậu.

Trường Seinan chỉ cách nhà cậu 15 phút đi xe.7h30’,vẫn còn sớm.Sungmin lên thẳng phòng hiệu trưởng để nhận lớp.”Một ông già dễ chịu”cậu kết luận.
Ngôi trường còn lớn hơn là cậu tưởng,nó như một thành phố thu nhỏ vậy.Cầm trên tay bản đồ trường ,cậu thực sự hơi sốc:sân bong,sân điền kinh ,thư viện căntin,hồ bơi,bãi đỗ xe,rạp chiếu phim(cái này dùng cho những buôỉ học ngoại khoá)…..

-Không hiểu nổi người ta nghĩ gì khi xây nó nữa…xem nào…Lớp mình…11A7…đây rồi… nhưng trước hết,lên sân thượng cái đã
.
Bước qua 4 tầng cầu thang,cậu mở cửa và bước ra sân thượng
.
-Mát quá.

Sungmin khẽ thốt lên.Gió lồng lộng,lùa vào tóc cậu và hất tung nó lên.Trong nắng sớm,da mặt cậu sang bừng lên,hai má hơi ửng hồng.Vài giọt mồ hôi từ trán lăn xuống lập tức bị gió cuốn đi.Cậu dõi đôi mắt to,trong veo của mình ra bốn hướng nhìn bao quát toàn cảnh ngôi trường rồi cứ như vậy thả hồn vào gió cho đến khi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu vào học. Sungmin bước xuống cầu thang mang theo trong lòng một chút tiếc nuối.

Lớp11A7.Cậu gặp ngay cô giáo ở cửa ra vào.Cô mỉn cười với cậu và bảo cậu chờ ở ngoài một chút.Cậu cũng mỉm cười lại đáp lễ với cô.Nụ cười mỉm làm cô giáo trẻ phải lặng mình ngẩn ngơ trong giây lát.Tuy nhiên,cô giáo cũng nhanh chóng lấy lại được tác phong sư phạm của mình.Cô quay người bước vào lớp.Sungmin đứng ngoài cửa,nghe tiếng cô giáo vang lên lấn át những âm thanh nhộn nhạo bên trong:

-Trật tự nào các em,hôm nay chúng ta sẽ đón chào một học sinh mới.Tên cậu ấy là(cầm phấn viết lên bảng)Lee Sungmin (quay ra phía cửa) vào đi em.
Chẳng đợi để bị nhắc đến lần thứ hai,Sungmin đẩy cửa bước vào.Dưới lớp chợt im re,tất cả mọi con mắt đều dán vào người học sinh mới. Đối với Sungmin thì chuyên này chẳng có gì là lạ.Từ bé cậu đã quá quen với những ánh mắt này…Nhưng đột nhiên cậu cảm thấy là lạ,một cảm giác nhồn nhột khó chịu đến từ cái nhìn của một ai đó.Cậu quay phắt lại hướng mà cậu cảm nhận đc nó,lập tức nó biến mất. Ánh mắt cậu quét qua một dãy bàn,Bốn người ở đó lập tức đỏ mặt,cúi gằm xuống.”chắc mình nhầm”cậu nghĩ và quay lại tư thế ban đầu,Tự nhiên giới thiệu:

-Tôi là Lee Sungmin,mong mọi người giúp đỡ nhiều.

Một tràng pháo tay nổ ra,mấy chục cái miệng nhao nhao lên những tiếng chào mừng.

-Được rồi,bây giờ em sẽ ngồi ở đâu đây,… ừm…,Kyuhyun,gần em còn chỗ đúng ko…Sungmin ,em hãy ngồi ở đó.

Những tiếng kêu tiếc rẻ vang lên khắp lớp nhưng Sungmin ko bận tâm, đứng lâu làm chân cậu tê rần,cậu chỉ muốn ngồi xuống ngay lập tức.Vừa đặt mông xuống ghế,một giọng nói vang lên bên tai cậu
:
-Chào cậu,tôi là Cho Kyuhyun.

Một giọng nói trầm trầm ,rất quen, đúng,rất quen nhưng cậu đã nghe thấy nó ở đâu nhỉ.Sungmin nhìn sang. Đập vào mắt cậu, ôi chúa ơi,một mái tóc màu bạc,bạc từ gốc đến ngọn luôn.Tuy chẳng lạ gì chuyện nhuộm tóc của đám bạn mình nhưng thế này thì quả là…..

-Tóc tôi lạ lắm hả?

Sungmin lại giật mình(cứ giật mình thế này hại tim quá),hơi ấp úng(chính cậu còn phải ngạc nhiên với bản thân):

-Ko có,chỉ là nó…

Kyuhyun đưa tay lên kéo một nhúm tóc:

-Đồ thật đấy,ko phải nhuộm đâu.

-Cái…Sungmin ko giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Kyuhyun phì cười.Quả thật mặt của sungmin lúc này trông dễ thương ko chịu được. Đôi mắt đã tròn nay lại càng tròn hơn,cái miệng xinh xinh hơi hé để lộ hàm răng đều trắng bong.

Như đã nhận ra được hành động của mình lúc này trông thật ngốc nghếch,cậu quay đi,cố gắng gạt sự xấu hổ ra khỏi đầu.




Renggggggggggggggg tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa (Khỉ thật nó giống tiếng đồng hồ báo thức của mình thế ko biết-Đây là lời của ai chẳng nói chắc các bạn cũng biết).Cố gắng bứt ra khỏi đám người cả trai cả gái đang bâu lấy mình bằng lí do muôn thủa(tôi muốn vào nhà vệ sinh í mà).

Cậu chạy tót lên sân thượng,mở balô lấy ra một đống bánh ngọt và bắt đầu gặm.

-Bữa trưa của cậu chỉ thế này thôi sao.

“Tiếng nói này… là của Cho Kyu hyun.”Cậu than thầm.”Hừ. ăn một bữa cũng ko yên”.Mỉn cười một cách thuần thục,cậu ngoảnh lại nhìn thẳng vào cái-tên-đáng-ghét đứng sau mình:

-Chào cậu,cậu ko ăn trưa sao?tôi thực tình đang muốn giảm cân một chút.
Kyu hyun chợt cau mặt lại.Cái cau mặt làm cậu hơi sởn gai ốc.

-Chẳng phải tôi đã từng nói đừng có chưng cái nụ cười đáng tởm(em chân thành xin lỗi các oppa) đó ra trước mặt tôi sao.Cậu muốn chọc tức tôi đấy à.

-Cái…Sao cậu dám…(Sungmin giận điên người),…

-Ồ,tệ thật,có vẻ tôi đã hơi lạc quan thái quá thì phải.Cậu ko hề nhớ tôi,vậy mà tôi đã mừng muốn chết khi biết cậu chuyển vào đây và còn cùng lớp với tôi…….

Sungmin càng ngạc nhiên hơn,cố lấy vẻ mặt bình thản nhất có thể,cậu cất cao giọng:

-Tôi nghĩ là anh đã lầm người,tôi hoàn toàn ko biết anh là ai cả.

-Vậy sao,(Kyu hyun nhếch mép),vậy để tôi giúp cậu nhớ ra nhé.

Nói rồi anh tiến lai gần Sungmin.Sungmin hơi chột dạ,cậu bất giác lùi lại. cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này,Sungmin thầm nghĩ,xưa nay cậu chưa từng lùi bước trước một ai,cậu luôn là người chủ động trước tất cả mọi người vậy mà bây giờ cậu đang bị một tên ko hề quen biết quay như chong chóng.

“Cộp”, đầu cậu đụng phải tường.Phía sau ko còn đường lùi nữa.Trước mặt thì Kyukyun vẫn đang từ từ tiến lại,rõ rang anh ta là người,còn là một người rất rất chi là đẹp trai,vậy mà cậu lại cảm thấy mình như một con thỏ đang đối diện với một con sói đói vậy.Kyuhyun tiến sát Sungmin,anh hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cậu-đôi mắt to tròn đang cố che dấu sự sợ hãi.”Một con thỏ đáng yêu” anh thầm nghĩ và cố nín cười.Gần như trong một phần nghìn giây anh nắm giật lấy tay cậu đưa lên miệng và…hôn.


Mất 5 giây để hiểu chuyên gì đang xảy ra.

Yyyaaaassssss tiếng hét của Sungmin làm mấy con chim đang bay gần đó hồn lìa khỏi xác và về với chúa luôn.Cậu giật phắt bàn tay mình ra khỏi tay anh,bàn tay kia mở rông nhằm mặt anh thẳng tiến.”Pặc”,cổ tay của cậu lần nữa bị anh tóm chặt.Mặt cậu bừng bừng tức giận,mắt long lên và sát khí thì ngút trời.Kyu hyun tự biết nguy hiểm đang đến với mình.Anh lập tức buông tay lùi xa Sungmin 3 mét mỉm cười:

-Có vẻ như cậu đã nhớ ra rồi.

Đúng .Cậu đã nhớ rồi.Khoảnh khắc môi anh chạm vào tay cậu,kí ức của một năm trước trở lại. Đúng,cái giọng nói trầm trầm ấy,nụ cưới nhếch mép,và cái nhìn xuyên suốt cả tim gan…Cậu nhớ hết.

Sungmin hét lên với tất cả khả năng của mình:

-Tránh xa tôi ra đồ biến thái(em cực cực kì xin lỗi oppa).Tôi…tôi sẽ chuyển chỗ, đừng có đến gần tôi……

Cậu chay biến đi để lại Kyu hyun ngồi ôm cái tai của mình.Phải mất một lát cậu mới thu lại đủ 3 hồn 7 vía của bị phiêu dạt sau cú hét của Sungmin.
-Phụt ,ha ha ha ha……cậu ta còn dễ thương hơn trước nữa…ha ha ha…
Anh cười lớn,nằm ngửa ra.

-Đừng đến gần cậu ư,ha ha,tôi thật sự muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu khi biết tôi sẽ là quản gia mới nhà cậu, aaaaaaaaaaaaaaaaaa thật mong mau tan học quá.


__________________________________________________________________________________________________________________________________

chap 3


Cả buổi học sau đó Sungmin ko tài nào tập trung nổi.Mặc dù cô giáo đã đồng ý cho cậu chuyển đến chỗ khác nhưng cũng chả ích gì lắm. Cậu luôn cảm nhận được ánh mắt chăm chăm nhìn mình của Kyu hyun,nó khiến cậu lạnh gáy kinh khủng . Đang cân nhắc xem có nên chuyển lớp luôn ko thì hết giờ.Cậu mau lẹ lao ra khỏi lớp dứt khỏi cái nhìn đáng ghet đó.Trường giàu có khác,xe hơi ngập từ đầu bãi đến cuối bãi.Và như một điều tất yếu,kẹt xe.


Chờ gần 10 phút xe cậu mới ra khỏi cổng trường.Kiểu này chắc phải bảo tài xế Kim chờ bên ngoài luôn.Vào chỉ khiến mất thêm thời gian.Chiếc xe lao băng băng trên đường,Sungmin dõi mắt vào một khoảng không vô định trươcs mắt, đầu suy nghĩ miên man.

-Thưa cậu chủ.

Tài xế Kim chợt lên tiếng.Sungmin giật mình:

-Có chuyện gì ư?

-Ko có gì,tôi chỉ muốn nói là đây sẽ là lần cuối tôi được chở cậu.

-Có chuyên gì vậy tại sao thế.

-Con trai tôi sắp cưới vợ.Nó muốn tôi nghỉ việc và về ở với vợ chồng nó.(Người tài xế già nở một nụ cười hạnh phúc).

-Vậy sao,chúc mừng bác.

Sungmin mỉm cười,nó hơi khác với những nụ cười hoàn hảo trước đây,nó đượm chút buồn.Sungmin mứng cho ông ấy ,mừng thật long, ông đã theo gia đình cậu từ khi cạu còn rất bé. Ông luôn luôn chiều chuộng cậu,yêu thương và lo lắng cho cậu những lúc bố mẹ bỏ bê cậu du hí bên ngoài cùng tình nhân.

-Khi nào cưới vậy bác?

-Một tuần nữa thưa cậu chủ.

-vậy….cháu có thể đến chúc mừng chứ…

-tất nhiên thưa cậu,thật hân hạnh cho tôi.

Ngưng một lát ,người tài xế tiếp tục:

-quản gia mới sẽ kiêm luôn nhiệm vụ lái xe cho cậu…..Cậu chủ…… hãy nhớ bảo trọng nhé.

Giọng nói của ông có chút rưng rưng.

-Cảm ơn bác.Sungmin nói rất khẽ.

Chiếc xe tiến vào cổng của ngôi nhà lớn.Xe vừa dừng lại,một người hầu đã tiến lại mở xe cho cậu,lễ phép:

-Quản gia mới đã đến và chờ trong nhà thưa cậu.

Sungmin gật đầu,cậu quay lại mỉn cười với người tài xế lần nữa và bước vào.Trong phòng khách ,một người đang đứng ngắm những bức hoạ treo trên tường.Cái đầu,trời ơi là trời,chưa bao giờ cậu mong mình bị cận như lúc này,cái đầu màu bạc.

-Tại sao anh lại ở trong nhà của tôi?

Cái đầu màu bạc quay lại đối diện với cái đầu đang bốc khói củaSungmin.
Chẳng sai chút nào.Người đứng đó là Kyu hyun,anh đang cười,nụ cười rộng tận mang tai có phần hơi lệch sang trái:

-Cậu nên nhỏ tiếng một chút,tôi thì ko sao nhưng người khác thì tôi ko dám chắc đâu…

Sungmin vội bịt miệng mình lại.Quả đúng như Kyu hyun nói,Khắp nơi vang lên tiếng loảng xoảng của thuỷ tinh rơi vỡ,bầy chó mèo trong nhà cũng kêu ỏm tỏi.một người gia nhân hốt hoảng chạy tới:

-Có chuyện gì vậy thưa cậu?Chúng tôi nghe thấy tiến la…
Sungmin khoát tay:

-Ko có gì,lui ra đi.

Người gia nhân dù đang ôm một cục thắc mắc to đùng nhưng cũng phải quay ra ngay .Sungmin nhìn thẳng vào mắt Kyu hyun:

-Nói mau ,anh đang làm gì trong nhà tôi.Trả lời trong 5 s nếu ko tôi sẽ gọi cảnh sát.

Kyu hyun bật lên tiếng cười lớn:

-Làm gì mà căng thẳng dữ vậy..

-Một…

-Ê này…

-Hai..

-Tôi là quản gia mới của cậu..

-Ba………….Hả?

-Tôi–là-quản-gia- mới-của- cậu.

Kyu hyun nhắc lại rành rọt từng chữ.

-Cái g……Huum?

lần thứ ba trong ngày cậu tính hét lên nhưng như đoán trước đc phản ứng của cậu,Kyu hyun đã kịp thời lao đến và bịt miệng cậu lại:

-Đã bảo đừng hét nữa mà,người ta nghe thấy sẽ hỉêu lầm là tôi đang bắt nạt cậu đấy.


Sungmin vội gỡ bàn tay đang bịt miêng mình ra,cậu thở hổn hển vì tức giận:

-Đừng đụng vào tôi, đây là một trò đùa tồi tệ nhất trong ngày,ra khỏi nhà tôi ngay…

Kyu hyun có vẻ khó chịu:

-Lại nữa,sao cậu chẳng tin tôi vậy.(Anh rút điện thoại ra và nhấn số) ông Lee phải ko ạ,tôi nghĩ là ông cần nói chuyên vời cậu chủ nhỏ một chút(đưa máy cho Sungmin) bố cậu đấy..

Sungmin giật lấy nó:

-Bố,trò đùa của bố đi quá đà rồi đấy

-Chẳng có trò đùa nào ở đây cả con trai ạ.Anh ta là quản gia của con,…

-Ko thể đc,anh ta chỉ bằng tuổi của con và ko thể….

Kyu hyun cướp ngay máy từ tay cậu:

-Vậy là đủ rồi thưa ông Lee,phần còn lại tôi sẽ tự lo.

Anh cúp máy.

-Sungmin,(anh nói),có vài chuyên cần làm rõ ngay với cậu.Trước hết,tuy tôi học cùng lớp với cậu nhưng điều đó ko có nghĩa là tôi cùng tuổi với cậu. Tôi hơn cậu một tuổi, tôi biết chuyên cậu học nhảy lớp…ko phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Thứ hai,nếu cậu cho rằng tôi ko đủ khả năng thì xin trả lời rằng tôi đã phải trải qua nhiều cuộc khảo sát của bố cậu,vượt qua nhiều đối thủ để thành quản gia.Chuyện này cứ từ từ cậu sẽ hiểu.Còn bây giờ,lên tắm và chuẩn bị ăn tối thưa cậu chủ.


Sungmin vẫn đứng chết trân tại chỗ,toàn bộ sự việc xảy ra từ chiều đến giờ lướt qua đầu cậu như một đoạn băng quay chậm.

-Sungmin ,cậu ko sao chứ?

Cậu chợt tỉnh,khuôn mặt của anh đang sát với mặt cậu,một tay anh đang đặt trên trán cậu…

“Bốp” cậu dụi thẳng cái cặp vào mặt anh:

-tôi đã nói đừng lại gần tôi.

Cậu bước mạnh,xô cả vào anh .Kyu hyun xoa xoa cái mũi mình,cố nói với theo:

-Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi mà..
-Tôi ko mượn…

Về phòng ,Sungmin để nguyên cả quần áo mà lăn lên giường.Không thể tin nổi, yaaaassss trời ơi cậu điên lên mất,quản gia mới lại là hắn,khỉ thật.Hắn thật là tên tồi tệ nhất trong lịch sử nhân loại,cứ đứng trước mặt hắn,nghe thấy giọng nói của hắn là cậu mất tự chủ.

Sungmin đứng đậy cởi phăng bộ đồng phục trên người ra,vớ tay lấy cái áo trên tủ,Sungmin vừa xỏ đc một tay áo vào thì “cạch” cửa phòng cậu bật mở,Kyu hyun bước vào:

-Tôi muốn báo cho cậu là bữa tối đã dọn xong nên…a…
.
Mặt anh lập tức nóng rần lên,anh quay mặt đi:

-A….. xin lỗi,tôi ko biết cậu đang thay đồ..

Anh đong sầm cánh cửa sau lưng lại,tựa lưng vào nó:’’ Đáng lẽ mình nên gõ cửa, ôi điên thật’’.

Trong phòng,Sung min cũng đang thắc mắc:”Anh ta làm sao vậy nhỉ,bộ chưa thấy con trai ở trần bao giờ sao?”


Xuống phòng ăn,Sungmin chán nản nhìn cái đống thức ăn ngồn ngộn trên bàn.”Họ định nấu cho cả một tiểu đoàn ăn luôn chắc’’.Cậu cầm đũa chọc chọc vài cái rồi đứng đậy:

-Tôi no rồi,dọn đi.

-Cậu đang đùa với tôi ư.Cậu chưa hề ăn một chút nào.(Kyu hyun lên tiếng)

-Chẳng ai đùa với anh cả.(Cậu kéo ghế và đứng lên).

-Khoan đã.

Kyu hyun địng giữ cậu lại nhưng cậu đã lách người và chạy ra ngoài.Anh túm lấy một ngưới làm:

-Cậu ta luôn ăn uống kiểu đó ư?

-Vâng.
-và chẳng ai nói gì sao?

-Cậu chủ sẽ ko nghe đâu.Hồi đầu ông chủ cũng nói hoài nhưng chả có tác dụng gì nên cũng mặc kệ luôn.

-Đc rồi cậu dọn đi.

-Vâng.

Kyu hyun Đứng trầm ngâm giứa phòng.Qua lời ông lee nói cậu cũng biết Sungmin sống rất tuỳ tiện nhưng đến thế này thì……Anh bỏ ra khỏi phòng, đi thẳng xuống bếp.

Sungmin đang chơi điện tử trong phòng thì …knock…knock.
-Ai?

-Thưa cậu chủ…

Sungmin mở cửa:

-Có chuyện gì?

-Quản gia bảo mang cái này lên cho cậu.

-Đem đi đi.Ai mà them đồ hắn đưa chứ.

Sungmin quay lưng ,kéo cánh cửa toan đóng lại.

-Đây là bánh kem hương dâu nhân sôcôla thưa cậu.

“Cái gì,món ruột của mình”.

-Đích thân quản gia đã vào bếp làm.

-Đồ hắn làm ta ko them.

Nói ko them mà mắt Sungmin ko rời đc chiếc bánh. Wa,trông nó thật hấp dẫn,một lớp kem tươi phủ quanh chiếc bánh,hai quả sơ ri đỏ mọng dặt khéo léo trên hai bong hồng cũng đc làm bằng kem,chiếc bánh kích thích bao tử cuả cậu.Ko đc, nó là đồ do hắn làm mà…..nhưng bản thân cái bánh đâu có tội tình gì đâu…nhưng ….nhưng…Sau một hồi nhưng qua nhưng lại,cái bánh cũng đc cậu đón lấy và đưa vào phòng.Các cụ ta vẫn nói lí trí ko thắng đc bản năng quả thưc ko sai.


Chưa kịp ăn miếng nào,knock knock….tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên,lần này chẳng cần hỏi trước cậu ra mở luôn,hí hửng nghĩ đến một cái bánh thứ hai.
Cánh cửa bật mở,và người đứng ngoài là Kyu hyun.Cậu hơi khó chịu:

-Tìm tôi?

Kyu hyun cười:

-đến phòng cậu mà ko tìm cậu thì tìm ai.

Chẳng để cho Sungmin kịp tức giận hơn,anh tiếp lời:

-đây là hồng trà Hungary,nó rất hợp để ăn với bánh kem.

Sungmin ngạc nhiên.Vô tình ư hay cố ý đây,anh ta đem đến hai thứ mà cậu cực thích.
Giơ tay đón lấy ấm trà,cậuthầm nghĩ:”chỉ là trùng hợp mà thôi, đến bố mẹ cậu còn chưa chắc đã biết điều này nữa là” Câụ xoay người bước vào trong,và đóng cửa lại.

“lạnh lung thật,không cảm ơn người ta một tiếng đc sao”Kyu hyun bước đi mà ko bíêt có một người đang vừa ăn bánh vừa suy nghĩ đến nổ cả đầu trong phòng.


__________________________________________________________________________________________________________________________________


chap 4
Công việc đầu tiên của quản gia trong một ngày là đánh thức chủ nhân dậy.



7h 15 sáng trước cửa phòng Sungmin. Kyuhyun đã gõ đến sưng cả tay mà chẳng thấy một tiếng động nào phát ra từ bên trong cho thấy chủ nhân của anh đã tỉnh cả.



Liếc đồng hồ, ”Không còn cách nào khác”, Kyu lùi lại 2 bước, co chân lên và tung cước.



Rầm. Cánh cửa bật tung. Sungmin giật bắn người, quẳng cái chăn sang một bên, vơ lấy cài đèn ngủ và đứng bật dậy trên giường trong tư thế-đố-đứa-nào –dám- lại- gần- tao. Ngơ ngơ mất một lúc cậu mới nhìn thấy nguyên nhân của tiếng động kinh hoàng đó. Không từ ngữ nào diễn tả nổi tâm trạng của cậu lúc này. Tức giận – có , ngạc nhiên - có, khâm phục - có, sợ hãi - cũng có luôn. Tổng hợp những yếu tố đó lại dẫn đến hệ quả tất yếu mà ai trong chúng ta cũng có thể đoán biết một cách dễ dàng:



- Anh làm cái quái gì vậy hả?



- Ô cậu chủ, cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh. Tôi còn đang lo không biết cậu có chuyện gì không.



- Đừng có vờ vịt. Tại sao lại phá cửa phòng của tôi hả?



- Trách nhiệm của tôi là đánh thức cậu dậy mỗi sáng. Đã 7h15 rồi , nếu không dậy ngay cậu sẽ muộn học mất.



- Ai cần anh đánh thức chứ, tôi đã có…



- Đồng hồ hả? Có phải cậu đang muốn nói tới cái này không?



Kyu tiến lại một góc phòng, nhặt lên một vật mà cách đây vài tiếng có lẽ nó được người ta gọi là đồng hồ. Còn bây giờ, nó te tua, tan tành tả tơi không bút mực nào tả nổi. Hẳn là chủ nhân của nó đã không nương tay chút nào khi lia nó vào tường.



Sungmin cứng đơ cả người. Chẳng phải cậu tiếc thương gì cái đồng hồ đó, nếu muốn thì cậu có thể mua cả trăm ngàn cái ấy chứ. Vấn đề là ở chỗ nó đang chung vai sát cánh với cái tên đáng ghét kia làm chủ nhân đích thực của nó mất mặt.



Kyu tiếp tục hoàn thành vai trò của mình:



- Cậu có 10 phút để chuẩn bị, 15 phút để ăn sáng. Tôi xin phép.



Kyu chuồn ngay sau khi né một cái gối đang bay đến mặt mình.



Chẳng lãng phí thêm một giây nào, Sungmin nhào ra khỏi giường. Cậu ko hề muốn nghe lời Kyu nhưng lúc này chính bản thân cậu cũng đang tự ý thức được nguy cơ muộn học treo lơ lửng trên đầu.




Lao từ tầng hai xuống, cậu bước ngang qua phòng bếp mà không thèm liếc lấy một cái. Kyu chạy theo nắm tay cậu kéo lại:



- Cậu chưa ăn sáng.



- Không cần, gọi tài xế Kim cho tôi.



- Tài xế Kim đã nghỉ việc từ tối qua. Tôi sẽ kiêm luôn việc đó.



- Vậy thì mau chở tôi đến trường.



- Cậu sẽ không đi đâu hết chừng nào còn chưa ăn sáng.



- Tôi sắp trễ rồi. (Sungmin cảm thấy máu nóng dồn lên mặt mình).



- Sẽ chẳng có ai trễ hết.



- Ở đây ai là chủ hả? Muốn quản lí cả tôi ư? (Sungmin nổi nóng thật sự)



- Tôi được trả tiền để làm việc đó đấy. (Kyu cũng hét tướng lên)




Sungmin á khẩu. Từ bé đến giờ chưa ai dám to tiếng với cậu…vậy mà….hắn….Hắn….Hắn chỉ là một tên quản gia mới chân ướt chân ráo bước vào nhà cậu hôm qua…..Cậu đanh mắt nhìn Kyu, anh cũng đáp lại bằng một cái nhìn không hề thua kém về liều lượng. Chỉ tội cho đám gia nhân xung quanh sợ run cả người. Họ không ngờ được chàng quả gia trẻ tuổi này cũng ghê gớm như vậy, dám cãi nhau tay đôi với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Nhưng mà chuyện đó để sau, cái họ quan tâm nhất bây giờ không phải điều đó, tất cả đang nín thở chờ để xem cơn giận của Sungmin sẽ được bộc phát như thế nào. Nhẹ thì hét toáng lên đến vỡ cả cửa kính, nặng thì đập phá lung tung, nặng hơn nữa thì…..ôi trời hổng dám nghĩ thêm nữa….thì đằng nào mà chả phải dọn dẹp, cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa.




- Tôi ăn là đựoc chứ gì.



Sungmin chạy ngay vào bếp, vơ lấy một cái bánh kẹp và nhét lấy nhét để vào miệng. ”Mi là cái bánh này, ta ăn mi, ta nhai nát mi ra, ta..ta…”. Nuốt hết cái bánh, cậu cầm luôn cốc sữa gần đó tu một hơi hết sạch.



Đám gia nhân và Kyu ngạc nhiên đến há hốc cả mồm ra không ngậm lại nổi. Ai ai cũng đã chuẩn bị cho một cơn phong ba bão táp ấy thế mà nó lại……



- Chờ gì nữa mà không đưa tôi đến trường đi.



Sungmin ném cho Kyu một cái nhìn đau thương. Nhận được cái nhìn đó, Kyu chỉ biết làm theo lới cậu nói. Chiếc xe phóng đi đã lâu mà mấy người trong phòng ăn vẫn chưa hoàn hồn. Nói cũng phải, mới sớm ngày ra đã phải chịu mấy cú sốc như vậy mà vẫn sống sót thì đáng khen lắm rồi.




Ngồi trong xe, Sungmin đang tự rủa thầm mình hồi đêm sao lại ăn cái bánh ngọt đó. ”Cứ tưởng hắn cũng không đến nỗi tệ như mình tưởng…aaaahhhhhh…..ai ngờ còn tệ hơn, một người hét ra lửa, mửa ra khói, ói ra phong ba như ta mà cứ đứng trước hắn là mất điện, bị hắn quay như dế tại sao aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…..’’




Sungmin cứ vật lộn với những suy nghĩ của mình mà không hề biết nó đã in ra hết trên mặt cậu đồng thời cũng không biết luôn là qua chiếc gương trong xe, Kyu đã nhìn thấy tất cả. ”Bó tay với cậu ta, hi hi, cái mặt lúc nãy nhìn mình…cứ y như mèo bị ướt nước……dễ thương quá…thật muốn véo cái má bầu bĩnh đó quá….. ”.Không muốn làm Sungmin giận thêm, anh cố nín để không bật cười ra tiếng. Việc đó thiệt khổ sở hết sức, mặt anh cứ đỏ nhừ cả lên. Môi mím chặt đến bầm tím.





Phước đức cho anh, vừa lúc anh không nhịn nổi nữa thì cổng trường Seinan đã hiện ra trước mặt. Xe vừa dừng lại, Sungmin đã nhảy xuống ngay. Cậu ko muốn bất cứ ai nhìn thấy cậu đi chung với con người này.



Vừa tung tăng dung dẻ được một đoạn thì:



- Bạn Sungmin…



Cậu quay lại. Một cô gái. Nở nụ cười chuyên nghiệp của mình ra, cậu tiến lại gần cô ta:



- Bạn tìm tôi hả? Có chuyện gì không?



Cô gái đỏ mặt, ngất ngây trước nụ cười của cậu, ấp a ấp úng:



- Tôi..a…mình…..mình tặng bạn cái này……a…xin…xin bạn hãy nhận…a…mình…



- Được rồi. (Sungmin đỡ lấy món quà từ tay cô ta và nhét nó vào cặp). Cảm ơn nhé, bây giờ mình phải lên lớp, bạn cũng về lớp đi sắp vào học rồi.



Nói rồi cậu bỏ đi một mạch hổng thèm liếc lại một cái xem cô ta có đứng vững trên mặt đất nữa không. ”Lại mọc ra một cái đuôi, tưởng trường này có gì khác chứ, hoá ra cũng vậy cả thôi, ái chà, không biết cái chỗ thiêu rác nằm ở chồ nào, mình quẳng mất cái bản đồ rồi”





Vùa đi vừa lẩm bẩm cậu đến lớp lúc nào không hay. Vừa mở cửa lớp ra thì:



- OA Sungmin đến rồi kìa các cậu…..



- Trừng phạt đi…



-Dám giấu bọn này nha, cậu ghê thật đấy….



Sungmin nghẹt thở, cố vùng ra khỏi mấy thằng nhóc đang tóm chặt mình:



- Các cậu nói cái gì vậy hả?



-Á à,chuyên rõ như ban ngày mà còn giả vờ nữa, không trừng phạt không được, anh em đâu, lột áo nó ra….



Nói là làm, tay cậu ta túm lấy cổ áo Sungmin. Phía dưới lớp nhao nhao lên tán thưởng…Tưởng chết đến nơi rồi thì…



- Khoan đã. (một giọng nói trầm trầm vang lên).



Mọi cái đầu trong lớp nhất loạt quay về hướng phát ra tiếng nói ấy. Dĩ nhiên chủ nhân của nó - Kyuhyun đứng dậy, chậm rãi tiến lại, và cũng rất chậm rãi gỡ những cái tay đang giữ Sungmin ra, rồi kéo Sungmin ra sau lưng mình. Chưa bao giờ Sungmin cảm thấy biết ơn Kyu như lúc này. Cậu mặc nhiên coi Kyu như tấm chắn đạn của mình, yên tâm nấp sau đó.



- Tất cả mọi người bình tĩnh nào, phải tra hỏi lại cái đã, chưa gì đã kết tội cậu ấy rồi…OK…15 phút sinh hoạt hôm nay sẽ trở thành phiên toà xét hỏi bị cáo Lee Sungmin…nào bắt đầu…



“Hảaaaa’’ tiếng hả chưa dứt khỏi cổ họng cậu thì Kyu lùi ra, cậu lại bị tóm lấy, ấn ngồi vào một cái bàn gần nhất. Một tên to béo đấm tay một cái rầm xuống bàn:



- Đề nghị tất cả trật tự, toà bắt đầu tra hỏi….Bị cáo Lee sungmin..



- Hả?



- Không phải ” hả”, phải nói là “có tôi”. Bị cáo chỉ đc phép trả lời là YES OR NO, understand?



- Yes.



- Tốt, tốt lắm, cậu làm tốt hơn tớ tưởng
.


(Dưới lớp nhao nhao: ”Vào vấn đề chính đê thằng kia…..)



- OK, Ok, bây giờ trả lời tôi, có phải bị cáo và Cho Kyuhyun đang sống cùng nhà.



- Cái gì?( Sungmin đứng bật đậy nhưng ngay lập tức bị ấn xuống ghế).



- Tôi đã nói là phải trả lời thế nào hả? Muồn bị lột áo ngay bây giờ luôn không?



Xâu chuỗi toàn bộ sự việc xảy ra từ đầu đến giờ, Sungmin hiểu bọn này đã bít tỏng tong tong rồi. Không còn cách nào khác, cậu bặm môi:



- Yes.



- Ô Ô Ô, bị cáo đã thừa nhận kìa…waaaaaaaa.


- Rồi rồi, câu tiếp theo, phải chăng bị cáo cố tình muốn giấu chuyện này với mọi người.



- Cái.. à ..quên … NO.



Rầm…Cái bàn như muốn nứt đôi dưới cú đâp của tên béo kia:



- Nói dối,bị cáo nói dối. Kyu đã thừa nhận …ôi thôi chết mình lỡ mồm….



(Dưới lớp nhao nhao tiếp: ’Thằng ngu, lôi cổ nó xuống”)



Vậy là rõ, Sungmin quay mặt về phía Kyu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh: ”Ta nhất định sẽ tống cổ mi ra khỏi nhà”. Sungmin gào thét trong lòng. Kyu làm bộ ngó ra ngoài cửa sổ tránh cái nhìn sắc lém như dao của cậu. Điều đó hiển nhiên chỉ càng làm cậu càng sôi máu hơn.




Tiếng thằng béo vẫn tiếp tục tru tréo:



- Vì tội nói dối, bị cáo sẽ bị phạt…..Ái da đau quá…



- Em mà không về chỗ ngay thì tôi sẽ trừng phạt em trước. Có biết vào học được mấy phút rồi không hả…?



Cả lớp nháo nhào chạy về chỗ, Sungmin được buông tha. Hai tiết học tiếp theo được cậu trưng dụng hoàn toàn vào việc tính kế sách hành hạ nhằm đuổi việc Kyu. Cậu vạch ra được một số đáng kể. Một phần lớn được rút ra từ một cuốn sách cậu đã từng xem, cuốn: ”Những cách tra tấn thời trung cổ.” Thi thoảng cậu lại đưa ánh mắt về góc lớp, nơi có một thằng cha tóc màu bạc đang ngủ ngon lành, và mỉm cười một cách đáng sợ.






Tiếng chuông hết giờ vừa reo lên là Sungmin vọt ra khỏi lớp, chẳng có gì đảm bảo là cái lũ ma đói kia không lột áo cậu ra thật. Cứ chuồn trước cho chắc ăn. Với lại cậu cũng phải tìm chỗ để thanh lí cái hộp quà kia nữa.



Chạy qua chạy lại rã cả giò mà chẳng thấy cái lò thiêu rác ấy ở xó xỉnh nào. Vừa đói, vừa mệt, cậu ngồi xuống một gốc cây to trong trường thở dốc.



-…..cậu………bạn….



“Ủa có người”. Tò mò, Sungmin ngó đầu ra. ”Tưởng ai, lại là cái đầu bạc đáng ghét, và còn ai kia nhỉ….cô ta trông quen quen…à nhớ rồi, con bé hoa khôi của trường, mình thấy nó trong trang web của trường…hai người đó ở đây làm gì thế nhỉ…nghe xem nào…”



- Tôi nhắc lại lần nữa, chúng ta hẹn hò nhé, cậu hãy làm bạn trai của tôi.



“Oa ghê chưa, được hoa khôi tỏ tình nhé, cha này nhìn thế mà ghê thật, khoan đã, xem nào, hắn có bạn gái tức là sẽ rất bận rộn hẹn hò với cô ta, sẽ ko thể gánh vác nổi công việc của quản gia được và thế là…aaaha ha ha…hắn sẽ phải tự động cuốn gói… wa… ợhong ngờ mình chẳng phải ra tay, đỡ mang tiếng ác…ha ha ha ha…(Sungmin oppa, lòi cái đuôi quỷ sau mông rùi kìa)




- Cô là ai?



- Cái gì?



Sungmin và cô gái bật ra cùng một lúc, cậu vội bịt mồm mình lại ngồi thụp xuống. May mà cậu ở khá xa, và cô kia cũng hét quá to nên cậu ko bị lộ. Lò dò tiến lại gần hơn một chút, cậu ngóc đầu lên.



- Tôi hỏi cô là ai, tai cô bị làm sao hả? (Kyu nhắc lại mặt tỉnh bơ)



- Cậu không biết tôi sao? Cậu đang đùa với tôi chắc.



Kyuhyun nhăn mặt khó chịu.



- Đùa? Xin lỗi nhé tôi không có dư thời gian vậy đâu. Cô nói xong chưa để tôi còn đi, tôi đang vội.



- Khoan. (Cô gái níu lấy tay Kyu) Nếu cậu chưa biết tôi thì bây giờ biết cũng được mà, tôi là…



Kyu giật tay mình ra và đưa bàn tay phải lên bịt miệng cô ta lại:



- Nghe cho rõ đây, cô là ai tôi không biết và cũng chẳng cần biết. Cô đang làm lãng phí thời gian của tôi. Muốn tìm bạn trai hả, nhầm đối tượng rồi đấy, đối với tôi lũ con gái các cô ko đáng một xu, cứ thấy ai đẹp trai là xáp vô, hừ..



Cô gái kia như không tin nổi vào tai mình, mắt rưng rưng nước:



- Sao…. sao cậu lại nói thế chứ….hic hic…tôi có làm gì cậu đâu….



Phải thằng con trai khác chắc đã ôm lấy cô ta mà vỗ về, nhưng tội cho cô ta người đứng đây lại là Kyu, anh dửng dưng:



- Tôi nói thế đấy, sao nào?



Hu Hu hu….., cô nàng hoa khôi khóc ầm lên rồi bỏ chạy. Kyu thở dài một cái rồi quay đầu về hướng cái cây mà Sungmin đang nấp:



- Còn cậu, nghe trộm đủ chưa?
elf_luz_suju_4ever
elf_luz_suju_4ever
Admintrators
Admintrators

Tổng số bài gửi : 22
Points : 95
Reputation : 9
Join date : 22/02/2011
Age : 26
Đến từ : viet nam

https://suju-elf.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết